Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Không, tôi không cần biết.
Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.
Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế.
Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.
Vậy thì nó là một giấc mơ. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.
Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Rồi bảo cảm ơn ta đi. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
Lại đánh một canh bạc nữa. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.