Hãy nghĩ ra một thứ gì đó mà bạn có thể cần nhiều thông tin sau này. Ồ, Tony ở đây, cô ấy thét lên sung sướng. Nhiều người đã kể cho tôi những câu chuyện ly kỳ về cái gấu quần bị tuột chỉ, cái khuy bị bật ra, và không kéo phéc-mơ-tuy ở những thời điểm thích hợp.
Tôi đã cố lấy keo gắn nó lại, nhưng nó không còn được như cũ nữa. Viết ra quan điểm riêng của bạn. Nếu truyện cười đó hạ cánh trên màn hình của họ khoảng chín giờ sáng đến năm giờ chiều từ thứ Hai đến thứ Sáu, thì người gửi sẽ không được tôn trọng nhiều.
Tại sao anh không giới thiệu anh với hai (hoặc ba hoặc nhiều hơn) chúng tôi? Đó là những gì được viết trong thư. Nhưng đảm bảo nó có thể làm cho một số tờ giấy bẫy ruồi nhớp nháp tại bữa tiệc không dính vào người bạn.
Đừng nói nữa, Gordon! Họ muốn nói về một điều gì đó quan trọng đối với công ty của họ. Bạn đang đi tới đi lui trong phòng đợi trước khi phỏng vấn xin việc ở một ngành nghề mà bạn luôn mơ ước. Nếu bạn hiện đang nhớ lại hoặc nếu bạn có thể cố moi được ngày chính xác của một sự kiện nào đó đặc biệt trong cuộc đời của một người bạn năm ngoái, hãy ghi lại.
Nếu cùng một dòng tiêu đề được gửi đi gửi lại và mặc định sẵn, hãy giữ nguyên như vậy. Những người nhận thư hiếm khi liếc nhìn xem ai khác đã nhận được bản sao, và vô số tình huống khủng khiếp có thể xảy ra. Và, vì lý do này hoặc lý do khác, một nửa của nửa đó sẽ liên hệ với bạn.
Trước khi để lại hộp thư thoại cho một người, hãy suy nghĩ kỹ. Bởi vì ông ấy muốn đem lại một cuộc sống tốt đẹp cho gia đình và nhân viên của mình cũng như bản thân ông, ông biết cách gặp gỡ những người quan trọng, thuyết phục để họ chấp nhận lời mời của mình, bắt đầu những cuộc trò chuyện theo hệ thống tốt, thay đổi chủ đề khi cần, và tránh những kẻ nói nhiều. Sau đó tìm ra một tình huống có thể nảy sinh lời mời.
Anh ta thông báo một cách điên cuồng với thuyền trưởng khác về cỡ tầu của mình, về những khẩu súng và tầm quan trọng về sứ mệnh của anh ấy. Thật tiếc là có những kiểu ôm giả tạo. Tôi đang trên một chiếc du thuyền có tên là Homeric.
Vị đại biểu bảo thủ đó nói liên tục đến nỗi người điều phối cuộc họp khó chịu và cuối cùng phải thốt lên, bây giờ hãy nghe một đại biểu khác phát biểu. MẸO NHỎ #14 Hãy chạm vào nhau một cách âu yếm, sau đó kéo tay lại 45 tối ngày 16 tháng 1 năm 1920.
Nhưng, sợ rằng nó rơi trúng vào người qua đường, tôi quyết định không ném nữa. Không phải ngẫu nhiên, việc quan tâm đến lòng tự trọng của người khác trở thành một trong những nghệ thuật giao tiếp tinh tế nhất của con người. Hoặc có chiếc ghế đi văng nào mà bạn có thể để cánh tay lên đó không? Hãy cố gắng tìm bất kỳ nơi nào mà những người khác đương nhiên phải kính trọng bạn khi bạn ngồi.
Nhưng đó cũng không phải là câu lý tưởng, bởi vì hầu hết chúng ta không cần giúp đỡ. Roberto Magrini, người đầu bếp, và Foster Anderson, nhân viên bán hàng của Hewlett-Packard, ở Chicago, vì sự thổi còi lẫn nhau làm cho mọi người mong muốn gặp người kia bằng cách khen ngợi nhau trước khi họ gặp nhau. Có thể anh ta không đồng tình với quan điểm của tôi, nhưng ít nhất, hành động ấy đã khiến tôi rất có cảm tình.