Nó sẽ không bao giờ mọc trong khu rừng này. -Bốn với chẳng ba lá! - Nott nói với giọng chán chường - Ba ngày rồi thật là công cốc, ta tìm mãi mà chẳng thấy đâu. - Hôm nay gặp lại cậu và nghe câu chuyện may mắn đó, tôi cảm giác như mình trẻ lại.
Một số người biết Merlin đang nói về cái gì. Ông vẫn tìn rằng mình còn có thể tạo nên may mắn cho chính mình. Cậu chắc còn nhớ mẹ cậu đã nhiều lần sẻ bớt thức ăn cho chúng tôi vì bà hiểu là cuộc sống của nhà tôi khó khăn như thế nào.
Mụ phù thủy Morgana phát ra một tiếng cười khoái trá và hiểm độc rồi thu người cùng con cú vượt đêm tối bay về phương bắc, nơi mụ biết Sid đang nằm nghỉ. Nott phóng như bay vào lâu đài, tay vung gươm hung hãn, gương mặt lộ rõ vẻ căm tức, đôi mắt hằn lên những tia lửa thù hận. Đó là một buổi chiều mùa xuân đẹp trời tại công viên trung tâm.
- Tôi có thể giúp bà - Sid đề nghị - Nhưng bà có biết một cây bốn lá thì cần bao nhiêu nước không ạ? - Cây ba lá thì có thể mọc được trên đất có đá. Tôi không bao giờ trì hoãn công việc của ngày hôm nay sang ngày hôm sau.
Sự may mắn do chúng ta tự tạo ra mới là may mắn thật sự, và nó sẽ có thể ở với chúng ta lâu dài. Sid vội vàng leo xuống núi chạy thẳng tới mảnh đất của mình. Và rõ ràng là điều này đang diễn ra với Nott.
- Làm thế quái nào mà ai cũng hỏi ta về cái cây bốn lá vớ vẩn nào đó nhỉ? Ta vừa mới nói với một hiệp sĩ đến cách đây mấy phút là: chưa-bao-giờ-có-một-cái-cây-bốn-lá-nào-mọc-ở-khu-rừng-này-hết. Còn những cây bốn lá may mắn tôi nhờ ông chuyển đến những con người từng bất hạnh, khổ đau nhất trong vương quốc này, những người biết quên mình cho hạnh phúc của người khác. Chúng phủ xuống con đường mà Nott đang phi ngựa về thành lẫn chỗ mụ phù thủy Morgana nham hiểm.
Chàng biết rằng Merlin không bao giờ lừa gạt ai cả. Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Khi hai mươi hai tuổi, một cơ hội lớn đã đến với tôi.
Khi đã lên tới đỉnh, chàng ngồi xuống lướt tầm mắt về phía đường chân trời xa xăm, hi vọng tìm thấy một nguồn cảm hứng đấy. Sid đứng bất động chứng kiến cảnh tượng vô thường, ngắm nhìn sự may mắn cho chính chàng tạo ra. Max đã đi rồi nhưng Jim vẫn còn ngồi đó trên chiếc ghế đá công viên với dôi chân trần trên đám cỏmượt mọc đầy những cây bốn lá xanh rì,lòng thanh thản, nhẹ nhàng.
Bất thình lình, một cơn gió lạnh ập tới khiến chàng rùng mình, và một việc mà chàng không thể nào tưởng tượng đã xảy ra. Bà chắc chắn sẽ giúp được ta. Thật ra, Sid cũng cảm thấy rất rõ cái khả năng hiếm hoi của mình khi chàng chọn vị trí ngẫu nhiên này.
- Anh bạn cũ thân mến, giờ cậu hãy kể cho tôi nghe tình cảnh của cậu bây giờ đi. Nước chỉ có đổ xuống hay chảy vào ta mà thôi. Chắc anh mất trí rồi.