Họ sẽ tưởng tượng lung tung về ý nghĩ của việc làm đó. Trời, Gakuto, đó chỉ là một tấm danh thiếp thôi. Hừm, có phải nơi này tôi đã nghe gần đây không nhỉ? Thật đãng trí.
Nếu một nam giới và một nữ giới thích nhau nhưng không lôi cuốn nhau về tình dục, họ bắt đầu vỗ nhẹ vào nhau ngay lập tức để thể hiện sự không ham muốn tình dục. Khi họ quay lại, Robin ghé vào tai tôi nói nhỏ, Manchester là một sử gia ở nửa sau thế kỷ hai mươi. Còn người kia, vị giáo sư tiếp tục, là nhân viên tạp vụ của công ty.
Bạn vừa gặp một ai đó và, khi trò chuyện được ba mươi giây, nhưng bạn thấy cứ như thể bạn chưa bao giờ nghe tên của họ. Ngài Nổi Tiếng đang kể một câu chuyện của một diễn giả nổi tiếng trước đây và đang cố gắng làm cho họ tin câu chuyện đó là có thật. Và, như với thư điện tử, hãy kết thúc thư với từ thật là ngọt ngào, tên của họ.
Khi các nhà khảo cổ học quay trở lại những năm 1950, họ sẽ thấy máy hát tự động để trên bàn, chai nước khoảng xenxe của Clarabelle từ Howdy Dowdy Show, một chiếc máy ảnh Brownie, một ti vi đen trắng màn hình rộng mười inch, một vài đĩa hát 45 rpm, và xác ướp một người đàn ông Fuller Brush. Đây là dấu hiệu cho thấy bạn sắp sửa đưa ra lời xin lỗi. Nếu bạn có thói quen đến muộn, hãy xem trang sau và coi như bạn chưa bao giờ đọc chương này.
Nào chúng ta hãy đến một trong những thách thức lớn của những người gửi thư đầy hiểu biết của thế kỷ hai mươi mốt. Hãy nghĩ ra càng nhiều chi tiết càng tốt và hỏi về chúng. Một người bạn khác, Bob Summers, ký vào thư điện tử với những chữ viết tắt.
Hãy xóa gần hết chữ Tôi, và thư có lẽ sẽ độc lập hơn. Darn, anh phải quay lại ngay và nói chuyện một chút chứ. Hãy thực hiện Bước một cực kỳ ngắn gọn trước khi bạn mỉm cười chấp thuận anh ta.
Những người khác quay đi với vẻ hơi ngượng ngùng. Hãy hỏi những người bạn của bạn câu hỏi này. MẸO NHỎ #43Đi thêm một dặm nữa trước khi gặp kẻ vô công rồi nghề
Bạn có thể nhớ tới người bạn của tôi, Sammy, một người bán hàng sẽ được nhắc tới trong phần cuối cuốn sách. Nếu đó thực sự là một người bạn tốt, hãy gọi điện từ nơi đáng mong muốn và nói, Sáng nay tôi đã nghĩ đến bạn. Những người nhận thư hiếm khi liếc nhìn xem ai khác đã nhận được bản sao, và vô số tình huống khủng khiếp có thể xảy ra.
Con người không còn hoài nghi về sự vô hình này và vai trò nòng cốt của nó. Tôi đã nhìn thấy những người trao đổi danh thiếp cứ như thể tấm danh thiếp đó là chiếc khăn giấy bẩn. Liệu có tốt cho Robert hơn không khi trong cuộc thảo luận tôi mới biết đến những điều đầy ấn tượng của anh ta? Có lẽ là không, ngay cả nếu Foster có ca ngợi Roberto trong suốt buổi thảo luận.
Nếu anh chàng Bé nhỏ chỉ nói, Tôi sẽ gọi điện cho ông khoảng 12h30, anh ấy có lẽ sớm nghe được câu Rất vui mừng đón anh. Đó là khi bạn tốt nghiệp ư? Xin được việc làm đầu tiên ư? Gặp người bạn đời của mình ư? Từ bỏ hút thuốc ư? Nhận nuôi con vật yêu quý ư? Đoạt giải vô địch hạng năm điệu nhảy hula hoop ư? Thật là ngọt ngào khi bạn nhớ lại. Lời khuyên của tôi là, ngoài những điều kiện về y học và tâm lý quan trọng, hãy cười toe toét và chịu đựng cái ôm đó.