Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Nói chung là vẫn có thể tung cánh.
Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng.
Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.
Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Đặc biệt là trong những người tài.
Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.
Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Thế có phải đỡ cho cả hai không.