Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Đã bảo chả thích viết đâu. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn.
Chỉ là ta đang viết. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.
Cũng có cớ để thôi viết. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.
Mọi thứ đều không mới. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết.
Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Giờ ta muốn nghỉ một lúc.
Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Cứ như người từ trên giời rơi xuống.
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Cũng có hôm ngủ khá say. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.