Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi. Nhưng, khi vì rủi ro, người bếp làm cháy món thịt quay thì bà đã không phàn nàn, còn vui vẻ tha thứ mà ăn. "Các ông luôn trong một tuần lễ, lúc nào cũng mỉm cười, gặp ai cũng mỉm cười.
Chưa học nghệ thuật khen thì xin ông đừng lập gia đình. Và cho tới nay, ông vẫn còn sốt sắng giúp đỡ đoàn của chúng tôi. Đã ba năm, ông kiên tâm xin giúp kiểu cho một nhà chế tạo quan trọng nhất ở Nữu Ước.
Trong thời gian đó, bà kêu điện thoại hỏi một người chủ cũ về hạnh kiểm của chị ta. Đoạn đó trích trong cuốn "Luyện tinh thần" của giáo sư James Harvey Robinson: "Chúng ta thường tự nhiên thay đổi ý kiến dễ dàng mà không cảm động chút chi hết. Cho nên bà chỉ nói rằng bài diễn văn đó, nếu cho đăng vô Tạp chí Bắc Mỹ thì tuyệt.
Nhưng nghĩ tới điều đó làm quái gì? Rõ ràng tôi thấy ông ta chưa hề được người mướn nhà nào nói với ông bằng cái giọng đó. Đành hanh, nhiếc móc, giày vò, thứ khí giới tai hại nhất mà Diêm Vương đặt ra để tiêu diệt tình yêu.
Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu. Tôi ở Alger được đúng hai mươi bốn giờ đồng hồ. Ông Want không cho thêm người phụ, cũng không rút công việc, rút giờ làm việc, mà anh ta vẫn vui lòng.
Al Smith cho gọi Lewis E. Tôi tự hỏi: - Lần đó, ta đã lỡ lầm chỗ nào? - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao? - Sự lôi thôi đó cho ta bài học gì? Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được. Carnegie tức khắc trả lời: "Thì đặt là Công ty Pullman tất nhiên rồi".
Bị lính công an săn bắt, nó trốn vào một trại ruộng mà tự xưng với người trong trại: "Dillinger là ta đây!". Mới rồi tôi được hầu chuyện một ông giám đốc Công ty "exchange Buffets". Một câu trả lời như vậy thì đến hùm thiêng rắn độc cũng phải dịu đi.
"Kính ông, Nhận được thư ngày 11 tháng này của Ông, tôi đội ơn Ông lắm. Nhà cất gần xong rồi thì thình lình nhà chế tạo những đồ đồng để trang hoàng phía trước nhà, cho hay rằng không giao những đồ đồng đó y hẹn được. Tôi chắc rằng chị chăm nom nhà cửa không có chỗ nào đáng chê, cũng như cách ăn bận của chị vậy.
Sự thiếu lịch sự giết chết ái tình. Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới. Họ quên rằng đối với đàn ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình.
"Đối với Northchiffe, hay Rockefeller hay một nữ văn sĩ đa cảm thì hành động như vậy được lắm. Roosevelt tức khí, chịu tranh đấu. Đã phí nhiều năm để tranh biện, gây lộn, và tạo ra sự phản kháng lại mình.