Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Ê này tôi, cười ít thôi chứ.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Khoảng cách vô hình.
Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.
Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Cái cuối có phần họ nói đúng.
Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Tôi từ giã mái trường cấp III. Định dừng viết thì lại có chuyện.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.