Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Nháy: Chiều đi đá bóng.
Đúng là chuyện thường. Ba năm… Ba năm thì không tính được. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.
Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Để sống cho xong đời. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Mọi người còn lo cho bác nữa. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Là oang oang toàn thứ mình không biết. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.