Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.
Cậu em kia, là một người tốt. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Khỏe theo nghĩa dẻo dai.
Không chung chung như những nhà mị dân. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Nước mắt tôi lại rơi. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.