Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Hót nhiều cũng không hay lắm.
Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại
Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.
Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Chúng tôi làm theo luật. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.
Xã hội loài người thì phải như thế. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Chuyển sang máy mát xa. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Nhưng nàng vẫn lắng nghe.
Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Cười vui cho dễ sống.