Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Chúng tôi đi thay quần áo.
Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Sao lại xé sách hở con.
Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người.
Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Và lại thấy quyển sách bị xé. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau.
Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.