Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.
Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè.
Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.
Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy.