Maney tìm thấy câu nói đó như thế này: Watson chuẩn bị cho một cuộc lật đổ những nếp nghĩ cũ trong đầu nhân viên của mình. Nhưng nó không hề đúng chút nào.
Ngày nay, với nhiều công ty, chuyện ăn mặc của nhân viên là một vấn đề chuyên nghiệp. Painted Post là thành phố gần nhà ông nhất. Tất cả nhân viên được tuyển cho chiến tranh được giữ nguyên.
Đến trước Lou Gerstner thì tình trạng trở nên thái quá với căn bệnh duy lý trí xuất hiện. Như vậy, chính Watson đã quyết định đưa IBM vào con đường máy tính. Nhưng nhà nghiên cứu nào cũng nhận thấy ông có một khả năng hùng biện.
Watson hạ bút ngay lập tức: Thật tuyệt vời, ta tự hào vì con. Đến nỗi, năm 1986, For- tune, tạp chí hàng đầu thế giới về bình chọn đã gọi Tom là nhà tư bản thành công nhất. Năm sau Hitle tấn công Áo.
General Electric có một liên doanh tại Đức. Cho đến sau này ở IBM, tập đoàn với đội quân bán hàng tinh nhuệ đến mức Time đã cho rằng, đó là lý do IBM của Watson trở nên vô địch thiên hạ. Họ đã thực hiện được điều đó bằng việc cống hiến cả cuộc đời mình lẫn việc truyền đạt, dẫn đường cho hậu thế.
Câu lạc bộ này là nơi để người ta vui thú với thiên nhiên sau giờ làm việc. Qua những chuyến bay xuyên châu Á, châu Phi và Thái Bình dương, Tom đã thể hiện tinh thần thép, cách nhìn trước sự việc và kỹ năng lái máy bay. Tom Watson trong tự truyện Father, Son and Company đã nhận định về thân sinh của mình: Cha tôi biết rằng, cách tốt nhất để giữ nhân viên ở lại với mình là nhen nhóm và thổi bùng trong họ lòng tự tôn.
Watson đã trực giác mà tiến hành những con đường mới cho thế hệ sau. Đây lại là cú sốc với nhân viên IBM, vì hàng trăm ngàn thành viên của IBM chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó tập đoàn của họ lại rời xa lãnh địa máy tính mà đối với họ là bất khả xâm phạm. RobertSobel trong Thomas Watson Sr: IBM and the Com-puter Revolution, 1981, cho biết trong một buổi phỏng vấn vào năm 1952, Watson là người bán hàng giỏi nhất miền Đông nước Mỹ của NCR với mức lương 100 đôla một tuần.
Hơn nữa, có thể thấy, khả năng công thức hóa nghệ thuật bán hàng, thậm chí là một biểu thức khoa học quản trị của Watson là rất quan trọng. Drucker kết luận về Watson trong ba chữ: Quite intentionally dignified đúng là một người chủ ý đem lại phẩm giá. Nó xuất hiện khắp mọi nơi trong các ấn phẩm của IBM.
Hàng loạt các nhà máy ở Mỹ vì không còn các hợp đồng từ chiến tranh nên sa thải hàng loạt công nhân. Và cho đến nay, IBM vẫn là kỷ lục gia thế giới về số lượng bằng sáng chế. Tác giả How They Archieved, Lucinda Watson, cháu nội của Watson cũng không nhắc gì đến chuyện này, trong khi bà sẵn sàng viết nguyên văn lời cha Tom của mình tự nhận là ngu dốt và sợ hãi khi phải lĩnh nhận IBM.
Nó được trang hoàng bằng đồ gỗ và cả thảm Ba Tư. Một cơ sở bé xíu rất đỗi bình thường thì liệu có mang trong người sứ mệnh xã hội? Trong một thời gian dài, cơ sở hoạt động cầm chừng, cho đến một ngày ông chủ của nó thay đổi cách nghĩ: tôi không bán tủ sắt nữa, mà sẽ bán giải pháp lưu trữ hồ sơ văn phòng. Watson đã ghi lại câu nói vĩ đại của ông World Peace Through World Trade (Hòa bình Thế giới thông qua Thương mại) vào năm 1937, lúc này ông là chủ tịch Phòng thương mại quốc tế ICC hội đồng thương mại quốc tế.