Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Xung quanh chỉ có đổ nát.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè.
Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau.
Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Thật ra, có gì để mất đâu.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó.