Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt.
Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Theo cách mà bạn lựa chọn. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?
Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.
Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Người yêu càng quí chứ sao.
Để đỡ tình cờ lặp lại. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.