Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Và một số lí do khác…
Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà.
Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Và rồi họ thả xe tôi ra. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người.
Con mèo quanh quẩn bên nách. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Một số người giúp đỡ nhiều.
Có bon chen bẩn, ác. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Đó là hạn chế của bạn.
Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao.
Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.
Người bảo người là ác. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.