Ta còn xa mới được hoàn toàn. Mà cũng không xin: "Chúa thương con với. Chúng ta đương phát triển một phương pháp trị liệu mới mẻ là phương pháp trị cả cơ thể lẫn thần kinh.
Có thể như thế kia, có thể như thế nọ. Ông Saunders kể: "Bấy giờ tôi chưa đầy hai mươi tuổi, mà đã lo sợ đủ thứ. Họ tin nếu tàu bị trúng thuỷ lôi sẽ nổ và tung họ lên tới mây xanh.
Nếu đời người quả là bể thảm thì cuốn sách này chính là là ngọn gió thần đưa thuyền ta tới cõi Nát bàn, một cõi Nát bàn ở ngay trần thế. Tôi nóng tính và hay oán. Một đứa con trai tôi tìm được việc trong một trại nọ, ngày đêm vắt sữa 13 con bò, đủ tiền ăn học.
Không bao giờ các người lại thăm viện. Có một đôi khi họ đáp: "Tôi chỉ muốn nằm suốt ngày". Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn.
Thiếu nó chúng ta chỉ còn có thể quay cuồng trong sự hỗn độn mà thôi. Câu chuyện như thế này: Rudyard Kipling sau khi cưới một cô nàng ở Vermont, tên là Caroline Balestier bèn cất một ngôi nhà xinh xắn ở Brattleboro (Vermont), hy vọng sẽ lấy đó làm nơi dưỡng già. Bà kể rằng có cả những sinh viên xuất thân từ trường đại học, đền nói với với bà: "Tôi có bằng cấp X.
Phương pháp ấy đã đem cho tôi một kết quả thần diệu và trên 30 năm nay tôi dùng để diệt lo. Bởi vậy chúng tôi chia giải thưởng làm hai. Rồi trong tuần, nếu muốn tiêu một hai cắc, nó viết một tấm chi phiếu để lãnh số tiền ra, đoạn tự tính toán lấy số tiền còn lại là bao nhiêu.
Ông nói: "Nếu thân tôi không là cái xác vô dụng, cha chắc tôi dã có sức mạnh tinh thần để biểu mình những lý thuyết của tôi". Chính nó đã gây ra nhiều sự đau khổ hơn bất cứ trận chiến tranh hay bệnh thiên thời nào trong lịch sử trái đất này. Ta chỉ lo tới hôm nay thôi cũng đủ khổ rồi".
Gần như quên rằng đã có hồi đau bao tử và đau ruột. Cô nghĩ ra cách đua với cô mỗi ngày. Nó đã ảnh hưởng sâu xa và lâu bền tới đời sống của tôi.
Từ đó ông tự vạch ra một con đường và nhất định theo đúng nó. Có phải bằng cách than thân trách phận và muốn được mọi người chú ý tới, săn sóc cho không? Không. Để cho cơ thể duỗi ra.
Moon, giám đốc một trường học ở Nữu Ước không cần phải mất tới hai tuần mới kiếm được cách làn vui người khác hầu diệt nỗi ưu tư của bà. Bệnh tôi nặng đến nỗi không dám nói thiệt với người thân trong nhà. Các y sĩ đều dùng thuốc tê mà không lần nào ông phản kháng rên la.