Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả.
Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.
Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Theo một cách của riêng em.
Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.
Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.
Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày).
Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Nhưng bạn muốn về ngay.
Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.