Mà trong luyện trí, một yếu tố quan trọng nhất là phải thấy gắng sức, khó nhọc, thấy nửa muốn làm, nửa muốn bỏ; cảm giác đó không thể có được, khi ta đọc tiểu thuyết. Nhưng, mặt khác, chương trình là một chương trình mà nếu không tôn trọng nó thì nó thành một trò chơi mất. Sau cùng bạn lên giường, mệt phờ vì công việc ban ngày.
Thế này thì khó chịu thật. Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi. Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm.
Thái độ ấy hoàn toàn vô lý và có hại vì ông đã coi trọng một khoảng thời gian mà ông trông cho mau hết. Trái lại, chắc chắn là giá trị 8 giờ ở sở còn tăng lên là khác. Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.
Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Ai mà không hiểu luật biến hóa thì chỉ coi biển là một cảnh vĩ đại buồn chán.
Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó. Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo.
Tôi nhắc nhở rằng cần phải hy sinh và có một quyết tâm vĩ đại mới được. Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ. Không có gì xảy ra tới thân thể, tâm hồn ta mà không đi qua bộ óc của ta, ta thấy vui hay buồn cũng nhờ óc, nên kiểm soát trí óc là việc quan trọng nhất.
Thế thì tại sao bạn lại không rời khỏi nhà, lại cột đèn gần nhất với một cái vợt rồi nhận xét đời sống của các loài bướm đang đập cánh chung quanh ánh sáng, rồi sắp đặt lại những điều tìm được rồi dựng lên một thuyết? Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn. Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.
Thành một anh chàng rởm là một điều rất dễ mà cũng rất tai hại. Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được. Nếu bạn nghĩ rằng có thể bỏ ra bảy giờ rưỡi mỗi tuần để gắng sức một cách đều đều và nghiêm trang mà vẫn giữ được lối sống cũ thì bạn làm đấy.
Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ! Có những người chưa bao giờ đọc Meredith (1) và dửng dưng khi nghe một cuộc tranh biện về vấn đề Stephan Phillips có phải là thi sĩ không.
Bạn nên quên rằng nó là thơ hay, chỉ đọc vì truyện và những tư tưởng xã hội của nó thôi. - Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy. Khoảng một giờ sau, bạn mới cảm thấy có thể ngồi dậy và ăn một chút, rồi bạn ngồi dậy ăn.