Chỉ có cách làm như vậy ngươi mới biết rằng Cây Bốn Lá thần kỳ không hề mọc ở đây. Ngươi hãy quay về đi, Nott cũng đã đi rồi. Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này.
Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy sự nhú mầm, khai sinh của một loài cây bốn lá hay một loại cây nào cả. Ông ấy sẽ bảo cho ta biết Cây Bốn Lá thần kỳ mọc ở đâu. Ta phải tìm ra ai đó khẳng định với ta rằng cái cây bốn lá may mắn đó sẽ mọc trong khu rừng này - Nott lầm bầm tự nhủ.
Mặt trời đã lên đỉnh đầu rọi thẳng xuống khu đất. Tôi làm việc hầu như không nghỉ, ngày cũng như đêm lẫn cuối tuần và ngày nghỉ. Và nó đã mỉm cười với cậu chứ không phải với tôi.
Những hạt giống may mắn của Cây Bốn Lá thần kỳ đã rơi xuống. - Nếu vậy thì anh còn ở đây làm gì? Sao anh không trở về lâu đài của mình đi? Giờ thì điều kiện đất đai đã khác rồi.
Không khó khăn gì mấy Sid tìm ngay ra được khu đất đó. Một hôm ông tụ tập tất cả các hiệp sĩ của vương quốc tại vườn hoa trước lâu đài và nói: Dù chỉ ngủ được trong chốc lát, nhưng trong giấc ngủ chàng lại mơ thấy Cây Bốn Lá thần kỳ.
Bà có thể nói chuyện với ta không? Câu hỏi của con rất đơn giản: Một cây bốn lá thì cần bao nhiêu ánh sáng là đủ ạ? Chàng phải mất khá lâu mới đến được cái hồ này, chỉ mất vài phút sau khi Nott chán nản bỏ đi.
Nếu chúng không hát, nước trong hồ sẽ không bay hơi, và nếu nước không còn bay hơi thì hồ sẽ bị đầy ứ, và nếu hồ quá nhiều nước gây ra ngập lụt thì rất nhiều cây cối và sinh vật trong rừng sẽ bị chết. Họ xứng đáng cần nó hơn tôi. - Ta còn đang suy nghĩ.
Hãy cắt bớt những nhánh cây chết và lá khô đi. Morgana rất hiểm độc. Chàng không còn nghĩ thêm ra được ai để hỏi nữa.
- Có chắc là ông đang không nói dối ta không? Hay là ông đã nói với gã Sid - hiệp sĩ áo trắng cưỡi con bạch mã - về cái cây đó rồi! Mụ phù thủy Morgana phát ra một tiếng cười khoái trá và hiểm độc rồi thu người cùng con cú vượt đêm tối bay về phương bắc, nơi mụ biết Sid đang nằm nghỉ. Sid bắt đầu leo lên các cây trong khu vực đã chọn.
Ngươi thấy đó, khu rừng này nơi nào cũng bị bao phủ bởi những tán lá rậm rạp. Thế nhưng cũng chẳng có gì khác hơn nữa. Tại sao? Chàng cũng không biết nữa.