Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.
May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.
Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Mệt và không thích thú. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?
Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.