Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.
Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.
Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.
Bác nói chuyện với cháu. Thế thì là thiên tài thế nào được. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.
Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.
Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Căn nhà chắc sẽ trầm đi.
Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Là người thì nên thế. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.