Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.
Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.