Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.
Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Chạy đi mua thì không có hứng. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn.
Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Thế thì anh không dám.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Cái nồi inox đen sì. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ.
Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.
Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.