Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.
Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.
Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Tôi không có ý định ra đi. Cái bút này vỏ kín như bưng.
Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Rồi đến nằm bên nàng.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng.
Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Không có chim non ở trong. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.
Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.