Nếu ông mua xe đó, ông không lầm đâu. Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi. Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm.
Franklin khôn ngoan, khéo léo lắm, không dại dột vậy đâu. Sau khi coi hết các phòng rồi, bà đưa tôi đi coi nhà để xe. Bức thư đó, ông giữ trên ba mươi năm và đưa tôi coi khi ông lại nghe lớp giảng của tôi.
Tôi xin nhắc lại: những phương pháp chỉ trong cuốn này chỉ có kết quả khi nó được áp dụng một cách chân thành, tự đáy lòng mà ra. Nhà nghệ sĩ đó nói: "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại. Tôi biết bạn nghĩ gì khi đọc đầu đề chương này.
Chúng tôi định lập một hội đồng để xem xét có nên tái bản cuốn tổng mục đó chăng, và xin ông vui lòng nhận chân trong hội đồng đó cùng với 49 vị kiến trúc sư trong các miền khác, để giúp ý kiến chúng tôi. Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng. Sự nhũn nhặn và biết khâm phục, khéo dùng cho vừa phải và đúng trường hợp, giúp chúng ta làm được những việc phi thường trong đời chúng ta.
Ông Gaw tiếp: "Tôi cũng mới hay đây, khi kiếm địa chỉ của ông trong Điện thoại niên giám". Muốn biết tình hình, tư cách một người ra sao, ta chỉ cần xét người đó dùng những phương tiện nào để thỏa mãn thị dục huyễn ngã. Nhưng nếu tôi không để cho bà ta nói trước, nói cho thỏa thích, rồi tự ý tin rằng mắc điện vào nhà là lợi, thì tôi có được kết quả đó không?".
Abraham Lincoln nói: "Ai cũng muốn được người ta khen mình". Cho nên tôi muốn rằng ngày mai các anh lại. Năm ngoái, tôi đã khuyên các ông giám đốc của công ty tôi rằng cách hiệu nghiệm nhất để tăng số hàng bán lẻ là mở một cuộc tuyên truyền kịch liệt suốt một năm để bán trực tiếp, và phí tổn cuộc vận động đó do công ty sản xuất chịu hết.
Thanh niên bây giờ không biết thế nào là một ngôi nhà đẹp. Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện. Bà nhại dáng đi của ông rồi nghiến răng hỏi ông sao không bắt chước dáng đi lịch sự của bà?
ít lâu sau, ông nảy ra một ý. (Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!). Mà bạn cũng phải làm như vậy mới chiếm được sự chú ý của mọi người.
Lần này là lần thứ nhất tôi được cái vui và cái may mắn gặp hết thảy những người thay mặt nhân viên trong công ty lớn của chúng ta, các vị quản lý, các vị chỉ huy, và xin anh em tin chắc rằng tôi lấy làm hân hạnh được có mặt ở đây và sẽ nhớ cuộc hội họp này suốt đời tôi. Đó là quy tắc thứ nhất. esope, nô lệ Hi Lạp, viết những ngụ ngôn bất hủ sáu trăm năm trước Thiên Chúa giáng sinh.
Tôi rất bình tĩnh đáp rằng ông ấy muốn ra sao thì tôi sẽ làm như vậy. Mà hồi ấy tôi cần có bài học đó vô cùng. Hôm sau, tôi nhận được một bức thư cho hay rằng tiền mướn đáng lẽ tăng lên 300 phần trăm thì chỉ tăng lên 50 phần trăm thôi.