Lời bạn đã làm tôi phải suy nghĩ. Vì sự lo lắng có cái kết quả khốc hại là làm cho ta mất khả năng tập trung tư tưởng. Vì số tiền lưng mang được theo quá ít ỏi, ông đành phải tìm việc làm.
Bạn ngó chung quanh sẽ thấy biết bao nhiêu công việc chưa có đủ người làm. 000 bác sĩ và nữ điều dưỡng làm việc náo nhiệt ngày đêm. Và khi gặp bà chủ nhà, ông đọc câu tiếng Pháp với một giọng kỳ dị tới nỗi bà nào cũng tức cười.
Vậy tôi chỉ cần làm bốn công việc sau này là khoảng 90 phần trăm những nỗi lo lắng của tôi tan biến. Riêng tôi, tôi thấy khó, khó ghê. Khi tôi còn nhỏ, dì Viola đưa bà ngoại tôi về nhà săn sóc, chiều chuộng cùng với bà mẹ chồng.
Marc Aurèle, đại triết gia và Hoàng đế của Đế quốc La Mã, tóm tắt ý ấy trongcâu này - một câu quyết định được vận mạng con người: "Tư tưởng của ta ra sao thì đời của ta như vậy". Những bệnh đó là những bệnh đặc biệt của hạng người luôn luôn sống một đời gay go, ồn ào, rộn rịp. Ông tiếp: "Nhờ đó tôi thấy tự chủ được mình.
Ông nhồi bông gòn vào lỗ tai để khỏi nghe tiếng động và để bộ thần kinh được yên tĩnh. Ta không tin ta là một người hoàn toàn, ta nên noi gương E. Mà nếu họ có hỏi ý tôi, thì trước kia bàn cải mất ba giờ, nay cũng chỉ mất một giờ thôi.
Sau đó ít lâu, người ta hỏi ông Larwrence Jones có thù oán những người đã kéo lê ông trên đường và chực thiêu sống ông không, ông đáp: "Tôi còn bận trí biện hộ cho chính nghĩa của tôi, còn thì giờ đâu mà thù oán họ. Cô nghĩ ra cách đua với cô mỗi ngày. Có một hồi tôi bỏ gần hai năm để viết hộ một cuốn sách về nghệ thuật nói trước công chúng, vậy mà tôi vẫn phải thỉnh thoảng coi lại để nhớ kỹ trong đó tôi đã viết những gì.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế, nói: "Thượng Đế muốn sao con xin nghe vậy" mà hai hàng lệ ròng ròng trên má. Có phải chỉ vì nó kéo ta qua khỏi một đám sương mù mà trong đó ta đang dò dẫm? Nó đặt chân ta trên một khu đất vững chắc. Vợ mới sinh con thứ nhì.
Goodrich, hội trưởng công ty làm vỏ xe hơi B. Đời họ đại loại sẽ như sau này: Trăm người thì có chín chục người sẽ đau tim, thất vọng và chỉ một năm là giải nghệ. Từ đó ông tiến dần lên đài vinh quang và uy quyền.
Vì chỉ có cơm hôm nay mới là thứ cơm ta có ăn được. Càng trông họ, tôi lại càng nhớ những năm sung sướng đã qua. Phần đông đều dơ tay.
Bà Webster đáp: "Vậy bà ở chung với tôi. Muốn sung sướng ta chỉ cần chú trọng đến chín mươi phần trăm những trường hợp tốt đẹp và quên mười phần trăm trường hợp khổ cực đi. Vì số tiền lưng mang được theo quá ít ỏi, ông đành phải tìm việc làm.