Cô nhức đầu, đau lưng, dã dượi muốn đi năm liền, không ăn uống gì hết. Và ông Lincoln lại tìm ông Stanton [33]. Dì Viola có lấy vậy làm phiền không? Tôi tưởng nhiều khi cũng có.
Mà trong khi làm việc bằng tinh thần, cần gì phải bắt tinh thần và bắp thịt căng thẳng một cách vô ích như thế? Josselyn nói: "Theo tôi, hầu hết chúng ta cứ tin rằng một công việc khó khăn, muốn làm cho cẩn thận, phải gắng sức mới được. Nó sẽ chôn vùi cái sắc đẹp kiều diễm của bà. Vì ba tôi có hai tấm vé xe lửa đi khỏi trả tiền.
Thế là tôi đã làm cho những người xung quanh khổ sở. Tôi suy nghĩ hàng giờ rồi chép lại bốn hành động mà tôi có thể làm được những kết quả có thể xảy ra của mỗi hành động ấy. Tôi bài bạc, ca hát, làm quen với bạn mới, thức tới nửa đêm.
Khi làm giường, rửa chén, thấy rằng cần có công việc khác để cho thân thể và óc không có phút nào nghỉ ngơi mới được. Bạn muốn biết một lời khuyên ngắn, hay nhất mà tôi đã chọn được trong hết thảy những sách vở báo chí ấy không? Thì đây, lời khuyên đó tóm tắt trong mấy hàng sau này rất đáng dán lên tấm kính của mọi phòng tắm để mỗi khi rửa bụi bặm, mồ hôi trên mặt, chúng ta cũng rửa luôn những ưu tư trong óc nữa. Người La Mã hồi xưa cũng có một tiếng để diễn ý đó.
Trong khi làm việc, nên kiếm mọi tiện nghi cho thảnh thơi. Bey thì chắc đã phải nhịn đói. Tôi khờ dại đến nỗi không thấy rõ tôi rất cần một viên giám đốc giảo hoạt coi chừng những con số chi.
Nhưng phần đông chúng ta không làm vậy. Nghĩ lại mấy chục năm sau này, tôi thấy những ưu tư của tôi do tưởng tượng mà ra. Đóng những hôm qua lại, chúng đã bước mau về cõi chết.
Tôi muốn kết luận như vầy: bà Nellie Speer ở Nữu Ước và bà Ova Snyder ở Maywood đáng lẽ lo lắng và thiết hụt thì làm việc để kiếm thêm. Cabol (trước làm ở trường thuốc Harvard) mà thôi đâu. Phương pháp đó là một trong những thuật khéo nhất mà tôi được biết, để giải quyết những vấn đề rắc rối.
Ông theo lớp giảng của tôi. Ý ông muốn nói gì vậy? Vài tháng trước buổi diễn thuyết ở Yale, ông đã đáp một chiếc tàu biển lớn, vượt Đại Tây Dương. Rán tạo một chút hạnh phúc cho người để quên nỗi khổ của ta đi.
Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi. vô sự tiểu thần tiên. Ông kiếm tên và địa chỉ của những người tàn tật khác và viết những bức thư vui vẻ an ủi họ để họ và ông cũng được vui lòng.
Tôi lại buồn vì không tậu được một căn nhà, không mua được chiếc xe mới, không sắm được áo mới cho vợ. "Để học tiếng Anh, tôi tập địch sách tiếng Anh ra tiếng Việt cũng như trước kia để học bạch thoại, tôi dịch Hồ Thích. Những vật này đều giúp tôi sống một đời sống phong phú, đầy đủ sung sướng.