Chị công nhân vệ sinh đáng thương đành ra về với hai bàn tay trống. Thì ra đây là con đường quen thuộc dẫn đến ngôi chùa mà mỗi dịp Phật Đản hay Vu Lan mẹ vẫn thường chở Chíp đến thắp nhang cầu an cho gia đình. Hình như cứ mỗi khi có điều gì đó thất vọng, buồn chán và bi quan, trong tiềm thức của mỗi con người chúng ta luôn có ý hướng về một cái gì đó thiêng liêng và thần bí.
Tại căn nhà lá sát mé kênh Nước Đen của chị, thằng Cu Tèo vừa đứng ôm cây cột nhà xiêu vẹo, vừa khóc đòi mẹ, con Tí chị nó đứng bên cạnh dỗ dành “Nín đi Cu, mẹ sắp về rồi và sẽ có quà cho chị em mình mà”. Nói đoạn ông Gió lướt đi nhẹ nhàng. Tôi hồi hộp bước vào lớp học đầu tiên mà sẽ mình dạy trong cuộc đời.
Trước ngày cô ra đi họ đã có một buổi “hẹn hò kỳ lạ”. “Nếu dành thêm 30s để ngắm nhìn tất cả những điều bình thường, nhỏ bé nhất trong cuộc sống,… đôi mắt ta sẽ tràn ngập Hồng Đào, chuyên nhận ráp quần áo cho các nhà may, gia công tại nhà.
Lòng Ghét thấy cũng nguôi ngoai ít nhiều, đi thêm một đoạn, Ghét đến một khu vực mà cây cối thưa thớt hơn, có lẽ đây là nơi sinh sống của những loài linh trưởng lớn. (đừng cười, độc thoại trong đầu, không phải lảm nhảm ra miệng đâu ^^), gã thích cảm giác được đứng ở một góc khuất của cuộc sống để chiêm nghiệm sự bận rộn của cuộc đời. Thành công là khi bạn trải qua những cơn mắc nghẹn và rút ra được rằng có thêm một cốc nước lạnh mỗi khi ăn là môt điều hữu ích.
Cục Ghét bắt đầu cuộc khám phá khu rừng mà cậu gọi là “Hành trình khai sáng nhân loại”. " - tôi cười đáp lại, cô bé lấy làm thích thú nhe hàm răng chiếc trắng chiếc đen cười tít mắt, cả lớp ùa lên cười theo. - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây.
Họ lại càng xa nhau hơn, khoảng cách về địa lý, về môi trường sống lại càng bị khoét sâu. hẫn không dễ chịu chút nào nhất là với một người đa sầu đa cảm như cô. Hôm nay tự nhiên có hứng dậy sớm, ngồi viết nhật ký.
- À, không có gì, bụi thôi, để nói sau đi, trễ giờ làm việc rồi - Đôi tay lên tiếng: Thì đó, bởi thế nên tình yêu phảii bắt đầu từ tớ, không phải cái nắm tay khởi đầu tất cả hay sao?! Cả lớp reo hò như điên vì vốn chẳng có đứa nào mặn mà gì với môn học này cho lắm, những đứa chưa học bài lại còn mừng hơn:
"Uh, con có thắc mắc gì thế, con nói đi?" - tôi nhạc nhiên đáp lại. Tuy không bị gò bó thời gian hay phải đến trực tiếp công ty như những công việc khác nhưng áp lực của Châu Anh không hề nhỏ. Không thích tạo phiền phức nhưng lại thích mang phiền phức của người khác vào mình.
- Hết chỗ nói, tối ngày lo gửi rượu Tây về cho ông uống thôi là nó đủ sạc nghiệp rồi! Chai Demi hôm bữa uống hết chưa mà gửi hoài vậy? Để xem trưa thế nào. Ghét nhận ra một điều gì đó và đưa ra một quyết định, một cuộc cách mạng trong tư tưởng làm thay đổi cuộc đời Cục Ghét. Hiếm có dịp như thế này, không tận hưởng cuộc sống thật phí.
“Tình yêu không có lời. Vì đôi khi cái ta THÍCH nhưng làm người khác hok MUỐN nên ta phải MUỐN điều ta hok THÍCH. Đôi khi tôi có những nguyên tắc cứng đến bệnh hoạn như vậy, nhưng tôi chấp nhận vì tôi nghĩ nó tạo nên nét đặc trưng riêng của mình.