Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.
Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa.
Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ.
Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Mẹ tôi đi về phía bên kia. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.
Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận.
Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.