Không gì tự nhiên mất đi. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.
Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Vì hình như anh làm gì có trên đời.
Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).
Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Thế thì là thiên tài thế nào được. Sáng nay chép bài một tí.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.
Tôi biết là tôi rất khỏe. Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.