Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Mà còn thua trắng về tài năng. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn.
Làm một bài thơ dở để được khen. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt.
Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.
Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Tôi có làm gì ám muội đâu.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Thích làm cả cái mình không thích. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. 21 tuổi thì còn phải đến trường. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.