Vếu Non

Thanh niên tranh thủ móc cô bé eny văn phòng ngủ gục ở rạp phim

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi cau có, nóng nảy mà tôi chẳng nhận thấy, nhưng đến ngày nay, tôi mới biết suýt nữa tôi đã giết chết tình yêu của vợ tôi. Chúa đã dạy một bài học thực nghiệm vô giá. Bàn giấy của ông cũng vậy, ông mở hộc tủ ra để bác sĩ thấy không có công việc nào bỏ dở và nói: "Trước đây sáu tuần, tôi có ba bàn giấy đặt tại hai phòng.

    Tôi dùng hết cả tâm lực trong công việc của tôi. Sáng thứ hai, tôi có thể lại hãng như thường lệ. Chính những yếu tố này tự bao giờ đã tích hợp và sẽ tiếp tục tích hợp thành tính tình của ta".

    Bà Barker Eddy nói: "Những lời của Chúa làm nảy nở ở tôi một sức mạnh, một lòng tin, một ý muốn khỏi bệnh dào dạt tựa sóng biển, đến nỗi tôi nhảy phắt xuống đất bước đi". Tôi hoảng lên, la lớn, chắc chắn là sẽ chết. Ba chục năm qua, anh Sam Vauclain thành Hội trưởng công ty đóng đầu máy xe lửa Baldwin.

    Hồi bà đến dự buổi học đầu, bà yên trí là bà bị đâu thận và có những lúc tim đau khó hiểu. Việc xảy ra như vầy: Hộc tủ của tôi đầy những truyện đó.

    Thành ra công toi một năm trọn, tôi phải xé bỏ sọt rác và viết lại. Những ký ức hồi nhỏ của một người có bệnh đó đại loại thường có những cử chỉ ích kỷ như vầy: "Tôi nhớ có lần tôi muốn nằm trên giường, nhưng anh tôi đã nằm ỳ trên đó rồi. Họ cũng khuyên anh ta nên lập di chúc đi thì vừa.

    Đây là câu chuyện: Đại tướng bao vây đồn Richsmond đã 9 tháng. Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả. Tôi có lần viếng khám Sing Sing và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là nhận thấy những kẻ bị giam cầm tại đó cũng có vẻ sung sướng như bất cứ người trung bình nào được tự do.

    Khi lần đầu thấy khoảng đất mới đã mua được, ông hết sức thất vọng. Rồi về nhà, vẫn khóc như con nít. Khi ta không có một căn bản chắc chắn, thì sao có thể hy vọng tính toán, suy nghĩ kỹ về một vấn đề được?

    Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề. Xem thế đủ biết không phải họ hoảng loạn vì bom đạn mà chính người ta đặt họ vào một nghề trái với sở thích và tài năng. Nhiều học trò đã chăm chỉ trong mấy năm liền, như là đi lễ nhà thờ vậy.

    Bà đau tim thiệt không? Thiệt. Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể. Muốn biết ưu tư làm hại ta ra sao, tôi không cần tra cứu trong thư viện hoặc tìm hỏi y sĩ.

    Dù hay dù dở ta phải gảy cây đờn nhỏ của ta trong dàn nhạc của đời. Chính nó đã gây ra nhiều sự đau khổ hơn bất cứ trận chiến tranh hay bệnh thiên thời nào trong lịch sử trái đất này. Họ không có thời giờ phung phí.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap