Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy.
Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.
Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.
Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Tôi bảo: Chào chú. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.
Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Ta chờ ai đó đến hỏi ta.
Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.