Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Xung quanh chỉ có đổ nát. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.
Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.
Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Còn quá nhiều điều để viết. Hoặc tôi chuyển lớp.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.
Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Âm thanh lắng hẳn đi. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt.
Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).
Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.
Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.