Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Con mèo nằm trên nóc tivi.
Và cô bạn ấy phá lên cười. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.
Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Mệt sao cháu còn đi chơi. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.
Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.