Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Cái nồi inox đen sì. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết.
Mà sống khoa học một chút. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì.
Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ.
Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Chúng tôi đã chết rồi.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Anh đang hạnh phúc. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.
Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.