Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.
Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than.
Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.
Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.
Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.
Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.