Constant, người hầu phòng thân cận nhất của Hoàng đế Nã Phá Luân, thường hầu bi da Hoàng hậu Joséphine. Vậy mà biết bao người một đời lầm lẫn không chừa, không biết định luật đó. Rồi ông ấy khen công việc của tôi, chỉ muốn sửa đổi lại chút xíu thôi, và cái lỗi nhỏ cũng chẳng làm tốn công tốn của gì, xét kỹ nó chỉ là một chi tiết.
Chúng ta đã cho ông hay trước rằng công việc ông làm chỉ tạm thời thôi. Mỗi người phải để cho các bạn xét đoán mình. Cho nên hết thảy, giàu, nghèo, ăn trộm, ăn xin.
Ông Farrell nói: "Trước kia, nếu gặp trường hợp đó, tôi đã chạy lại kiếm người mướn nhà, biểu ông ta đọc kỹ lại thể lệ trong tờ giao kèo. Một lần đau cuống họng, tôi lại một nhà chuyên môn trị bệnh đó. Đứa nhỏ khóc, la, chạy về mách má.
Nhưng Tổng thống Wilson lựa một người khác, đại tá House, bạn thiết của ông. Nghĩ tới quá khứ của tôi, tôi tự hỏi với tính tình như vậy, làm sao tôi có thể bán được một món hàng gì chứ. - Mà tôi dám cá với bà rằng bầy gà của bà có lời nhiều hơn là sở sữa của ông nhà.
Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu. Khi bạn giận dữ với ai, trút được cơn thịnh nộ lên đầu người đó, bạn thấy hả dạ lắm. Nhưng các em cũng biết: đốt lửa ở đây nguy hiểm lắm.
Bà ta mời chúng tôi đi coi chuồng gà. Tôi tự nhủ: "Ráng làm vui cho anh chàng này một chút, làm cho y nở một nụ cười. Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước.
Cái đó cũng là sự thực nữa. Thử kiếm xem y có cái gì thực đáng khen không?". Một hôm gặp Pullman, ông chào: "Chào ông Pullman, ông có tin rằng hai đứa mình đều điên hết không?".
Cha nó hết lời khen nó rồi kết: "Con đừng làm dơ cái giường đó chứ!" - "Không! Không khi nào!". Bà mẹ kiệt sức, chết. Tên chị là "Marie rửa chén" vì hồi mới vô làm, người ta để chị rửa chén.
Tôi sẽ để ông đi và tự nhận rằng tôi đã xét lầm ông. Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ. Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng.
- Thưa bà, tôi ân hận đã làm phiền bà. Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này". Bị lính công an săn bắt, nó trốn vào một trại ruộng mà tự xưng với người trong trại: "Dillinger là ta đây!".