Nếu phải đối diện với một thử thách trước mắt - dù là đang gắng sức trèo lên một ngọn núi cao, hay chỉ là đang hoàn tất một dự án - thì bạn muốn quanh mình sẽ có mặt những ai? Người bi quan để luôn cầm chân bạn bởi những lý do thất bại có thể có, hay người lạc quan cho bạn những lý lẽ chứng minh rằng bạn sẽ có thể thành công? Hãy nghĩ về những người mà bạn thích gặp gỡ. Nếu mọi người đều xử sự như vậy thì sẽ chẳng ai cảm thấy vui vẻ cả. Nếu bạn có thể làm điều gì đó khiến người khác hạnh phúc mà không phải tốn thời gian hoặc tiền bạc, bạn có sẵn lòng làm không? Nếu điều đó cũng làm cho bạn hạnh phúc, bạn có làm không? Vậy điều kỳ diệu nào không chỉ làm tươi sáng ngày của bạn, mà còn của cả những người xung quanh bạn vậy? Câu trả lời rất đơn giản: chỉ một nụ cười.
Hãy tự đứng trên đôi chân của chính mình mỗi khi thất vọng. Khi lên lớp 10, nhiều cầu thủ bóng rổ trong đội tuyển nhận được hàng trăn lá thư từ huấn luyện viên các trường đại học mời tham gia vào các đội bóng của họ. Ngày nay, chúng ta không còn sống trong thời đại mà mọi người đều quen biết hết hàng xóm của mình và xem họ như bạn bè.
Năm nay, Joe đã 42 tuổi còn người em nhỏ nhất cũng đã 21 tuổi. Ông biết mình đã lớn tuổi, so với những đồng nghiệp trẻ khác thì sẽ là quá trễ để ông bắt đầu quen với một môi trường mới và ông nghĩ rằng cũng quá trễ để làm lại tất cả. Không phải bản nhạc khác đi, cảnh núi non cũng không hề thay đổi.
Nhưng những người có mối quan hệ tốt đẹp với bằng hữu thật sự và vẫn tôn trọng những mối quan hệ với gia đình. Nhưng anh vô tình đã tự cô lập mình với mọi thứ… nằm ngoài tầm đi bộ của mình. Gary trả lời: "Tôi chưa bao giờ mơ ước đạt những vị trí cao trong quân đội.
Đôi khi có những ngày trôi qua mà không có điều gì đọng lại trong tâm trí bạn cũng như chẳng có một tiến bộ đáng kể nào. Khi so sánh với những người thành công hơn, chúng ta thường cảm thấy như bị thua kém và mong muốn được như họ; còn khi so sánh với những người kém hơn, chúng ta lại cảm thấy khoạn khoái, dễ chịu hay thấy mình "vẫn còn may mắn hơn người khác". Khi bạn bè, đồng nghiệp hay các thành viên trong gia đình có điều bất hoà với nhau, bạn sẽ cảm nhận được điều đó.
Nhưng thật ra không hẳn vậy, những người trẻ tuổi thường chưa hiểu hết ý nghĩa của những việc mà họ đang làm, nên họ không thể cảm nhận hạnh phúc một cách trọn vẹn. Những biến cố trong cuộc sống cũng tương tự như vậy. Dù bạn gặp sự cố, tai hoạ, oan ức, bị tổn thương hay gân ra tổn thương cho người khác, sự tự nhìn nhận bản chất đúng sai của vấn đề quan trong hơn việc người khác nghĩ về vấn đề đó như thế nào.
Theo các chuyên gia, khoảng không gian trước đây thường dùng làm phòng khách thì nay lại thường được ưu tiên sử dụng một phần để xây hiên nhà. Tại sao mẹ cô lại đề cập đến chuyện nghề nghiệp của các con gái bằng một giọng điệu như thể bà thất vọng về công việc của Mary? Môi trường sẽ ra sao? Và thế hệ kế tiếp nữa sẽ ra sao? Trái đất có thể tồn tại được không?.
Điều đó sẽ làm tăng sự tự tin của chính bạn và lòng tin của mọi người đối với bạn. Ông thầm cảm ơn vì mình đã là một phần của những con người tuyệt vời ấy. Ngài thị trưởng nhìn ông từ đầu đến chân và bảo rằng ông nên mặc một bộ quần áo khác thích hợp hơn cho lễ cưới.
Để giữ mối liên hệ tốt và duy trì hạnh phúc, chúng ta cần đối mắt với những khó khăn một cách thiện chí hơn là tránh né chúng. hãy chú tâm đến những gì bạn đang làm. Điểm đáng nói là niềm tin này dẫn tới hai hệ quả.
Bởi vì cảm nhận hạnh phúc của mọi người không phụ thuộc vào số lượng hay mức độ trầm trọng của các biến cố đã xảy ra mà dựa vào những gì họ đã nhìn nhận, trưởng thành và làm được từ những biến cố ấy. Còn người biết hoạch định luôn hoàn tất những gì cần làm, và xem mỗi công việc hoàn tất như dấu hiệu của sự trưởng thành. Nếu xem cuộc sống là một chiếc bánh ngọt thì truyền hình được ví như lớp kem béo ngậy quét bên ngoài.