Vếu Non

Ccủ khoải trai văn phòng vừa đính hôn thì bị 2 chị tiền bối vắt kiệt sức

  • #1
  • #2
  • #3
  • Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Xung quanh là người. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.

    Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này.

    Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Và vì thế, nó mạnh hơn.

    Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái.

    Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.

    Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.

    Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.

    Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.

    Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.

    Tại sao mọi người lại ngủ được. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap