Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Có đến hàng trăm con.
Thế thì nổ bố đầu còn gì. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.
Tôi không có ý định ra đi. Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Hai chị em cùng phấn đấu. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Chúng xèo xèo sền sệt.
Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Rồi ông lại bảo: Thôi. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ.
Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Rút kinh nghiệm nhé con.
Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Suy ra bạn sai và bảo thủ.