Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.
Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.
Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.
Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Không có thời gian để sửa chửa. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.
Tôi làm độc giả cho tôi. Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ.
Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.
Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.
Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ. Một điều rất hệ trọng.