Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.
Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn?
Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Thế thì anh không dám.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.
Cháu nó đang bị đau cơ. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.
Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Chạy đi mua thì không có hứng.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Chứ trước đây thì um nhà rồi.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Gió se sẽ mang vị mặn.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau.