Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Bác là bác rất không hài lòng.
Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.
Chả thằng nào là không biết quay cả. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít.
Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Cô không dám nhìn vào ai. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.