Hai năm sau đó, tôi mới gặp lại ông Algamish. Nabonidus đã không suy tính kỹ nên đã cho xuất quân. Bà Sira nhìn tôi chằm chằm như đang suy nghĩ một điều gì.
Ông Nana-naid cho ông một cái áo cũ và ông nhờ bà Swasti vá lại những chỗ rách rồi đem giặt giũ sạch sẽ, để chiều mai mặc vào mà đi bán bánh. Những điều bà Sira nói đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Cuộc sống như thế không thể gọi là thoải mái và hạnh phúc được.
- Trong ba năm đó, anh đã để dành được bao nhiêu ngoài số tiền thưởng của nhà vua? Đến khi người con trai được năm mươi tuổi, người nông dân ấy qua đời thì số tiền cho vay đã lên đến một trăm sáu mươi bảy đồng. Ông có đồng ý với tôi như vậy không?
– Anh không có một đồng bạc cắc nào trong túi ư! Vì thế anh ngồi trên tường thành như một bức tượng vậy sao? Tại sao anh không đóng cho xong chiếc xe ngựa kia đi? Không có tiền thì làm sao anh có thể nuôi sống cả gia đình? Không thể kéo dài tình trạng này được, anh bạn thân của tôi ơi. Mỗi một xu mà đồng tiền vàng tạo ra cũng sẽ kiếm tiền đem về cho cháu. Trước đây, tôi cũng bắt đầu sự nghiệp làm giàu bằng công việc giống như bạn.
- Lúc gặp những người cày ruộng này, ông không lớn hơn cháu bây giờ đâu. Các bạn đừng nên nhầm lẫn giữa những khoản chi tiêu cần thiết trong cuộc sống, với những khoản chi tiêu bởi những sở thích của cá nhân. Cháu sẽ thoải mái tiêu xài những đồng tiền của mình.
Họ xem những hành động vô nhân đạo này là hình phạt đích đáng dành cho những người nô lệ dám nổi loại chống lại nhà vua. Anh ta không hề biết rằng, dịp may không chờ đợi một kẻ chậm chạp nào cả. Vì nếu họ đánh tôi, tôi sẽ giết họ!
- Nào! Giờ hãy nói cho tôi biết, anh đang gặp những khó khăn g Nói xong, Hadan Gula lần lượt lột những khoen tai, rồi những chiếc nhẫn trên các ngón tay ra và ném mạnh về phía sau. Thật sự cháu không muốn làm việc một chút nào sao?
Đói có nghĩa gì đâu? Khát có nghĩa gì đâu? Đó chỉ là những rủi ro trên con đường quay trở về xứ sở Babylon thân yêu của tôi mà thôi. Khi đó, tôi có thể bị họ đánh chết mà chẳng phản kháng gì được. Đó là các bạn hãy làm đúng theo lời tôi đã gợi ý cho người buôn trứng: “Cứ mỗi lần bạn bỏ vào túi của mình mười đồng thì chỉ nên lấy ra chín đồng để tiêu xài”.
Bởi vì, con còn phải lo trang trải cuộc sống từ số tiền lương rất eo hẹp đó. Một ngày nọ, cũng trong một lần đi bán bánh ở bên ngoài thành, ông rất ngạc nhiên khi thấy rất đông người đang đổ dồn về một khu đất trống, như chờ đợi một điều gì sắp diễn ra ở đó. Trong hơn một năm sau đó, tuy tôi phải sống chung và làm việc như một tên nô lệ nhưng tôi vẫn không thể trở thành một tên nô lệ được.
Những vinh quang của Babylon giờ đây không còn nữa, nhưng những kiến thức của họ vẫn còn giá trị cho đến ngày nay. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra được sự thật, đó là do thói quen trì hoãn, chậm chạp, không bắt kịp yêu cầu của thực tế phải ra quyết định nhanh chóng để hành động giành lấy thành công. - Nhưng tại sao tất cả mọi người không thể học được cách thức kiếm ra nhiều vàng để trở nên giàu có? – Nhà vua hỏi lại.