Đặc biệt, hãy nghĩ đến tình huống là vì bạn nợ tiền cô ấy nên bạn không được phép bắt tay hay ôm hôn cô ấy (điều khiến cô ấy thất vọng về bạn). Lúc này Balzac mới trả lời: “Điều đáng buồn cười ở chỗ anh nghĩ rằng anh có thể tìm kiếm tiền trong ngăn bàn vào lúc nửa đêm… nhưng chủ nhân hợp pháp của nó lại quên cất vào đó ban ngày!” Tất cả quân lính của ông đột ngột mong muốn được ngồi dưới cây táo.
Hãy tưởng tượng Sheila nói xấu bạn với đám đông nếu bạn mua cho cô ấy một đôi giày sai cỡ…đó là một kiểu bạn bè chăng? Chẳng có gì kinh khủng xảy ra nếu ta thi trượt. Những người lấy tuổi tác để bào chữa cho mình nên thực hiện một thí nghiệm đơn giản sau.
Các nghiên cứu còn cho thấy, nếu yêu cầu một nhân chứng xây dựng lại khuôn mặt một người đối diện với anh ta, thì mức độ chính xác chỉ đạt 18%. Hãy nhanh chóng “mở” tập tin phòng khách ra. Diễn viên sử dụng các hành vi cường điệu; đặc biệt là giọng nói, cử động của tay, điệu cười hoang dã và trái tim mềm yếu.
Trong trường hợp này bạn cũng nên tạo ra sự liên kết liên tưởng. Như tôi đã nói, bạn nên giới thiệu vấn đề chính mà bạn muốn thuyết trình và những điểm mạnh của nó. Hãy lấy ví dụ số điện thoại của một thư viện trong khu vực: 617-6948888.
Để nhớ mã số thể cá nhân ATM, nhiều người sử dụng đến cách liên tưởng. Vậy còn từ “conceal”? Sự rắc rối ở đây lại là sự kết hợp “ea”. Tôi sẽ đưa ra một ví dụ cho bạn thấy sức mạnh của trí tưởng tượng.
Những người này bao gồm đại diện của các cơ quan nhỏ cũng như lớn nhhất. Họ quan tâm và chăm sóc cho người khác. Chúng ta biết rằng đồ vật thứ nhất trong phòng đầu tiên (bếp) là cái tủ lạnh và đồ vật thứ hai là bồn rửa bát.
Hãy tái hiện lại câu chuyện liên tưởng của chúng ta, và viết những từ khóa vào một bên (nếu chúng ta muốn). Tôi phải thừa nhận rằng nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự. Ở một thời điểm nào đó trong cuộc sống, chúng ta thường xác định một điểm dừng cụ thể mà ta tin rằng khả năng nhớ của chúng ta đã cạn kiệt.
Yếu tố con người… vì Bluestones đã viết một cách châm biếm rằng “Công nghệ đã…” Chúng ta được gì? Ta được các chữ cái của chữ CAT (Carl và Tina – CaT). Ông ta đã tưởng tượng ra nhà mình và gắn các chú đề trong bài phát biểu với những đồ đạc trong nhà mình.
Đằng sau nét mặt ngạc nhiên tôi còn hiểu những người tham gia đang nghĩ gì: “Chắc anh ta hơi điên rồ… đây là một thiên tài… Ai mà có thể thực hiện được trò như vậy chứ…” Một lần nữa, quay trở lại phòng ngủ và cố gắng tìm xem bạn có bỏ sót một đồ vật nào không. Bây giờ, bạn có thể đi đến bàn ăn tự chọn và chọn món nấm rắc bánh mỳ vụn.
Khó khăn ở chỗ bà mù chữ nên không thể tính toán. Chúng ta không quên gọi lại cho Suzie, không quên trả đĩa DVD cho cửa hàng. Họ thật sự trông giống một cặp rất hợp với việc nuôi mèo trong ngôi nhà vui vẻ và ấm áp của họ, phải không? Chúng ta cũng có thể kết nối sự liên tưởng với các chữ cái đầu và hình dung họ có một lò bánh mì luôn có những con mèo lượn lờ xung quanh.