Hôm sau đi thi thấy bình thường. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng.
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Khoảng cách vô hình. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.
Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.
Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.
Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.