Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó.
Tôi để vài ngày trôi đi. Vậy ra là tại những lần như thế này. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ.
Nhưng thấy cũng hay hay. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Còn bao nhiêu cái để khám phá. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.